Tuyển sinh Ban Mai

NHỮNG CHIẾN BINH BMSERS VƯƠN RA BIỂN LỚN

“Chẳng đường nào trải bước trên hoa hồng….”

Nếu nói khoa học là một niềm đam mê thì chúng tôi đang cùng nhau bước với niềm đam mê đó. Những ngày đầu thật khó quên, những gương mặt non nớt, bỡ ngỡ, những ý tưởng còn trong dự định…

Niềm yêu thích học hỏi và sự say mê sáng tạo đã khiến những đứa con nhỏ bé của chúng tôi sẵn sàng dấn thân vào cuộc thi cấp Bộ với tên gọi “Khoa học kĩ thuật dành cho học sinh THCS”.

Từ khi nảy ra tên đề tài, điểm hẹn thường xuyên của cô trò chúng tôi là một căn phòng học trống tiết, vào cuối mỗi buổi chiều…Những chiều cuối thu đầu đông với cái nắng hanh hao se lạnh, hòa lẫn vài sợi gió mỏng manh hững hờ, học sinh của tôi cặm cụi với những cái tên trong mục lục. Lần đầu tiên các con học cách xây dựng mục lục, bố cục cho một đề tài khoa học, nhiều bỡ ngỡ lắm. Mục lục lần 1, lần 2, rồi lần 3…mỗi lần xây dựng xong cô trò lại cùng trao đổi với nhau để chỉnh sửa cho logic, hoàn thiện hơn.

Đam mê, nhiệt huyết là cái gì đó khó nói thành lời. Chỉ biết rằng, sau mỗi buổi chiều ở lại trường và ra về lúc 7 giờ tối với cái bụng đói meo, tôi vẫn hay đùa các con là “có dám tiếp tục không?”, bạn nào cũng tười “có chứ cô, tất nhiên rồi”…Những lúc mệt nhoài, cứ nghĩ đến những điệu cười hồn nhiên trong trẻo căng đầy sức trẻ ấy, chúng tôi lại cùng nhau nghĩ đến những điều tốt đẹp phía trước để cố gắng…

Chúng tôi dần nhận ra, cuộc thi không chỉ là cơ hội để các con sáng tạo, thỏa sức thể hiện bản thân mà đó còn là dịp để các con được trải nghiệm, và để chúng tôi hiểu các con hơn. Những buổi tối thật dài, những đứa học trò bình thường nhỏ bé bỗng thấy chững chạc khi luôn biết quan tâm đến sức khỏe của cô, biết nhận trách nhiệm và gánh vác phần việc của bản thân một cách cẩn trọng.

Từ ý tưởng đề tài đến khung đề tài rồi khi thành hình khối rõ ràng, những đứa con tinh thần của cô trò tôi được gửi lên dự thi cấp thành phố. 4 đề tài với những mảng lĩnh vực : Vật lý, Trái đất môi trường, KHXH đồng loạt được “xuất xưởng”. Chuỗi ngày sau đó là chuỗi dài những đợi chờ, hồi hộp, mong mỏi…


Một buổi chiều, chúng tôi nhận được kết quả chấm vòng 1 cấp thành phố, tâm trạng rối bời…đã có những ánh mắt ậng nước, có điều gì nghèn nghẹn khó nói thành lời. Cô trò đều khóc….Bao cảm xúc cứ căng tràn rồi lại vơi, ngọn lửa hi vọng cứ thắp rồi lại tắt. 4 đề tài của chúng tôi chỉ có 2 đề tài được chọn đi tiếp…

Tiếc nuối, buồn, thất vọng, hụt hẫng…không thể gói gọn cảm xúc lúc đó trong một vài từ nhưng có thể gói gọn trong những cái ôm, những cái nắm tay thật chặt. Người đi tiếp sẽ phải cố gắng cả phần của người ở lại. Nắm chặt tay và..cùng nhau hứa…

Những phút giây ngậm ngùi tiếc nuối qua đi, chúng tôi bắt tay vào sự chuẩn bị vội vã cấp tập cho vòng thi tiếp theo. Thời gian hữu hạn mà lòng người vô hạn, tháng tri ân dành cho thầy cô giáo đến cùng lúc với những thời hạn của cuộc thi. Cô trò chúng tôi căng gồng hết sức mình để cùng lúc hoàn thành tất cả mọi công việc. Lại tiếp nối những buổi chiều dài…có những lúc ra về, hành lang chỉ còn bóng hai cô trò, sân trường im ắng. Cô trò nhìn nhau cười, giấu niềm hi vọng vào sâu thẳm trong tim…

Thời hạn nộp bài thi và chuẩn bị cho ngày hội thi thật khó quên. Chúng tôi phải cùng lúc hoàn thành báo cáo, viết quảng cáo, viết bài nội san, đi thực tế, tổ chức xemina cấp trường, in poster, thiết kế market cho tờ rơi….Hết giờ học, chúng tôi ngồi lại với nhau rồi vội vã chia từng nhóm để đi hoàn thành phần việc của mình. Ngày hôm đó, không phải là những buổi chiều dài nữa, mà là đêm…23 giờ đêm cô trò tôi mới chia tay nhau….

Đó là ngày gió mùa về xao xác, cô trò tôi lần đầu tiên được đặt chân đến ngôi trường cổ kính nhất Hà Nội: Chu Văn An. Đó cũng là nơi đề tài chúng tôi được trưng bày, được dự thi, được chấm, và các con được thể hiện bản thân, được bảo vệ trực tiếp đề tài của mình trước ban giám khảo. Cô trò tôi lần đầu ra “biển lớn”, nghe tên giám khảo, tên đại biểu, rồi nhìn những công trình đồ sộ của các trường bạn với mức đầu tư khổng lồ…Sự lo lắng nhen nhóm nhưng ngọn lửa của niềm tin hi vọng vẫn chưa khi nào nguôi.

Ngày thứ nhất của hội thi trôi qua thật hứng khởi và nhiều mong đợi. Các con được trực tiếp thiết kế “gian trưng bày” đề tài của mình. Buổi chiều, ban giám khảo bắt đầu đi chấm và phỏng vấn, các cô không được ở trong khu trưng bày mà chỉ có các con ở lại “chiến đấu”. Cô trò đã tự nhủ với nhau, dù kết quả thế nào cũng không được buồn, không được để ảnh hưởng đến tâm trạng, tất cả đều phải quyết tâm hi vọng đến phút cuối cùng của cuộc thi.

Ngày thứ 2 – có lẽ là ngày nhiều cảm xúc nhất. Những phút giây chờ đợi dài đằng đẵng, bóng dáng các con lặng lẽ đi ra đi vào khu vực chấm thi. Tên trường mình sao chưa được gọi nhỉ, liệu mình có được giải không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cô trò tôi, mông lung, lo lắng…Buổi chiều hôm ấy không khí trùng xuống, khi ra về ai cũng bỏ ngỏ ngổn ngang những câu hỏi…

Ngày bế mạc, chúng tôi phải chia nhau đưa các con đi dự. Sân khấu ngập đèn hoa, tên các đội lần lượt được xướng lên. Phần vinh danh đầu tiên, những ánh mắt chăm chú, khao khát hi vọng của các thí sinh đều hướng về phía sân khấu. “Trường THCS Ban Mai – là một trong 7 tập thể có thành tích xuất sắc nhất Hội thi”. Chúng tôi hét lên sung sướng, quay sang nhìn nhau mà không biết nói gì, có lẽ nói gì bây giờ cũng là không đủ. Niềm vui thực sự vỡ òa lần thứ 2 khi cả 2 đề tài của chúng tôi đều có giải. Cô và trò đều ríu bước chân, ko nỡ rời căn phòng đầy hoa và ánh đèn ấy. Niềm vui cứ ngân nga mãi trong lòng và chúng tôi rủ nhau về trường để lan tỏa nó tới gia đình Ban Mai.

Đón chúng tôi với niềm xúc cảm mạnh mẽ là cô giáo Lan Anh – Chủ tịch Hệ thống. Cô đã không giấu nổi niềm vui và sự tự hào vì những người con của Ban Mai đã làm nên điều diệu kì. Chúng tôi cứ ngồi bên nhau như thế, say trong men say của chiến thắng, của niềm vui. Các con đã chiến thắng chính mình, còn chúng tôi chiến thắng được những sự lo lắng vu vơ mơ hồ…

Sân trường đầy nắng…chúng tôi bước đi nhẹ nhõm, thanh thản… nắng trài trên vai và vương trên đỉnh đầu, vàng ruộm ấm áp rực rỡ như chính tình người và sức trẻ nơi đây…

Nếu thời gian có quay trở lại, có lẽ chúng tôi vẫn là một đội, cùng bước trên con đường nghiên cứu KHKT, sự trải nghiệm, sự quyết tâm luôn song hành với tình yêu thương và trách nhiệm; trái ngọt nào cũng trải qua những giai đoạn thai nghén xanh non, và nhiệm vụ của người vun trồng là giúp nó khôn lớn. Các con tôi là những trái ngọt ấy và chúng tôi là những người nghệ sỹ vun trồng.

NGÔ THỊ THANH HUYỀN (GV THCS Ban Mai)