Con là một đứa trẻ luôn nghĩ về quá khứ, những ngày tháng mệt mỏi và căng thẳng luôn khiến lòng con nặng trĩu. Nhưng trong suốt quãng thời gian tưởng chừng như vô tận ấy, cô Lộc như người mẹ hiền từ và thấu hiểu con. Cô chính là một “người lái đò thầm lặng” đưa chúng con tới thành công của ngày mai.
Đối với con, cô có một khuôn mặt phúc hậu, má lúm đồng tiền xinh xinh và ánh mắt trìu mến. Khi cô làm việc, cô luôn chú tâm và cố gắng hết sức mình, cô đã theo sát tập thể 9A3 chúng con suốt ba năm học. Từ những bước chân đầu tiên khi vào lớp 6 cho tới khi chúng con chuẩn bị bước chân trên con đường trở thành những học sinh THPT, cô Lộc luôn là một tấm gương sáng trong mọi hoạt động và học tập cho chúng con noi theo. Khi cô nhắc nhở và đôn đốc học sinh, con đều cảm nhận được đằng sau sự đanh thép, cứng cỏi ấy chính là tình yêu thương sâu sắc và trân trọng của cô.
Có thể rất ít học sinh hiểu được, cô luôn muốn truyền đạt tới chúng con thứ tình cảm như một gia đình thực sự, một lớp học nhỏ nhưng chứa đựng tình yêu thương to lớn. Cô Lộc đã cho chúng con nhiều bài học đắt giá trong đó có sự đoàn kết, đồng lòng mà cô mong muốn mang lại cho tập thể lớp. Nhưng con biết, để có thể dẫn dắt một tập thể hơn 20 cá tính khác nhau thì đó là điều rất khó, những lúc nhìn cô cúi đầu im lặng trên bàn giáo viên con bỗng dưng thấy chạnh lòng. Hình ảnh ấy đã để lại trong tâm trí con để mỗi khi nghĩ lại con muốn được nói một lời xin lỗi tới cô.
Cô đã chăm sóc, dạy dỗ yêu thương chúng con như những đứa con của mình. Khi học sinh nào trong lớp xảy ra chuyện cô đều dành một khoảng thời gian để tâm sự trò chuyện và chúng con cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều sau những cuộc trò chuyện với cô. Cho tới giờ vẫn vậy, dù không còn là người trực tiếp lên lớp hay nói chuyện riêng với chúng con nhưng con biết rằng cô vẫn luôn dõi theo và lo lắng cho chúng con. Đó chính là sự tận tụy và yêu thương vô bờ bến mà cô đã trao cho chúng con.
Con muốn cảm ơn cô Lộc vì tất cả những điều quý giá mà cô đã dành cho tập thể lớp trong suốt ba năm học, con biết là một câu cảm ơn đối với cô là chưa đủ nhưng con vẫn muốn nói lời cảm ơn đến cô và cũng muốn xin lỗi cô vì có lúc đã khiến cô buồn lòng. Sau tất cả, con thật sự mong ước rằng, dù cho cô không còn là chủ nhiệm của lớp nhưng cô vẫn sẽ yêu thương, cùng chúng con chia sẻ mọi điều và sẽ luôn đồng hành cùng chúng con trên chặng đường bước vào tương lai… Con yêu cô nhiều lắm!…
-Đặng Huyền Linh / Lớp : 9A3-