Có thể sau này lớn lên các con không còn nhớ tên cô, có thể những kỷ niệm gần đã che lấp những kỷ niệm xa. Nhưng trong ký ức của con chắc chắn sẽ còn đọng lại những khoảnh khắc không thể nào quên mang tên Ban Mai.
Mái trường – Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn các con học sinh cũng có những kỷ niệm đẹp với các thầy cô giáo. Những người truyền đạt cho các con học sinh không chỉ kiến thức mà còn giáo dục nhân cách, năng lực và tư duy cho các con.
Nhớ lại ngày đầu tiên cắp sách tới trường, cặp mắt ngây thơ đầy bỡ ngỡ của các con học sinh đứng trước ngưỡng cửa của một bước ngoặt lớn trong cuộc đời đã khiến cho các cô ngày đêm thao thức, đam mê, hết mình với nghề dạy học. Như một trang giấy trắng, các cô đã rèn luyện cho các con học sinh bắt đầu từng nét chữ, ê a những vần thơ, hay hát bài hát về bà, về mẹ.
Khi cha mẹ bận đi làm và trở về nhà thì thấy con biết tự giúp mẹ gấp quần áo, nhặt rau, tự giác dọn dẹp nhà cửa thì cha mẹ chợt nhận ra: Ồ! Con yêu bé bỏng của mẹ đã khôn lớn. Dưới sự đồng hành của Nhà trường, các con đang ngày một trưởng thành trong hạnh phúc, trong sự chăm sóc, nuôi dưỡng, trong sự quan tâm đặc biệt của các thầy cô giáo trường Mầm non Ban Mai.
Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả.
Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi.
Thầy cô đã dành rất nhiều mồ hôi, thời gian, công sức, dành trọn tình yêu thương để dạy dỗ và bao bọc cho các con học sinh với hy vọng: Các con sẽ vững bước trên con đường trưởng thành, trở thành những người có ích cho xã hội. Để một ngày nào đó các con trở về với sứ mệnh trong tim.
Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những câu chuyện thành công, những lời chúc mừng giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa từ các con học sinh thân yêu.
Cảm xúc dâng trào và hạnh phúc biết bao khi được trở thành “ Cô giáo mầm non”- người mẹ thứ 2 của biết bao đứa trẻ đáng yêu, hồn nhiên và tinh nghịch. Những tấm thiệp giản đơn do chính bàn tay bé nhỏ tạo nên như gieo vào trái tim của các cô một niềm tự hào to lớn trước tình cảm chân thành mà cha mẹ và học sinh dành cho cô.
“Là một người Thầy, tôi chỉ ước mong sao mỗi ngày các con tới lớp là một ngày các con được Hạnh phúc. Nhìn các con hạnh phúc, thấy những nụ cười rạng rỡ đó là món quà quý giá nhất mà các con dành tặng cô. Cô tin chắc rằng bằng tình yêu thương chân thành những người Thầy sẽ không chỉ gieo lên những mầm xanh tri thức cho những đứa trẻ mà còn trưởng thành trong nhân cách cao đẹp.
Và tôi chỉ mong ước, mong ước 1 điều, mai sau trên bước đường đời của các con sẽ đâu đó ẩn một góc nhỏ trong tâm hồn luôn nhớ về những người Thầy, người cô. Những người thầm lặng luôn mong các con mỗi ngày khôn lớn, trong sáng, rạng ngời nhân cách yêu thương” – cô giáo của con.