(Chuẩn bị cho vòng sơ loại cuộc thi Khoa học kỹ thuật cấp thành phố Hà Nội)
Những vạt nắng cuối thu dịu nhẹ đủ khiến cho lòng người ấm áp và hưng phấn. Với thầy trò trong câu lạc bộ STEM thì sự hưng phấn đó được nhân lên bội phần khi chúng tôi được cùng nhau trải nghiệm cảm giác – đưa các đề tài khoa học vào giai đoạn chạy “nước rút”, chuẩn bị gửi đi thi vòng sơ khảo cấp thành phố.
Năm nay, các đề tài của chúng tôi trải đều khắp các lĩnh vực: Sinh học, Địa lý, Khoa học trái đất và môi trường, Khoa học xã hội hành vi, Toán học ứng dụng…Mỗi đề tài đều là sự tìm tòi, khám phá mới của cả Thầy và trò. Sau cuộc thi sơ loại cấp trường, chúng tôi chọn được 8 đề tài với 16 học sinh đồng hành cùng 7 thầy cô giáo. Có những bạn đã tham gia từ năm ngoái, có những bạn năm nay mới lần đầu biết đến “nghiên cứu khoa học”, nhưng đều có điểm chung là say mê với khoa học, và thực sự khát khao tìm tòi, khám phá.
Khởi động….
Thầy trò tôi đã ngồi cùng nhau rất nhiều buổi chiều sau giờ lên lớp, để cùng thảo luận và xây dựng, lên khung cho tất cả các đề tài. Công đoạn “vỡ đất” đã xong sau rất nhiều trăn trở…những nỗi lo lắng, những nụ cười, những niềm háo hức…có lẽ chúng tôi chẳng thể quên trong ánh mắt của nhau…
Vượt qua những đợt sóng bằng tinh thần hợp lực tuyệt vời….
Chúng tôi nhận được lịch nộp bài thi sớm hơn dự kiến gần 1 tuần. Mọi thứ đều dang dở, thầy trò nhìn nhau đầy lo lắng, những câu hỏi được đặt ra nối tiếp nhau “liệu có kịp không khi mọi thứ còn đang trong quá trình hoàn thiện, bao dự định còn chưa kịp thực hiên?”….Sự lo lắng nhanh chóng nhường chỗ cho ý chí quyết tâm và sự tỉnh táo của những nhà khoa học trẻ tương lai. Các con đã thực sự tiếp thêm cho chúng tôi sức mạnh và niềm tin với tinh thần sẵn sàng vượt mọi khó khăn vô cùng tuyệt vời. Chúng tôi chia nhau đi lo hoàn thiện đề tài, mỗi Thầy cô một mảng. Học trò của chúng tôi trở thành những chiến binh thực thụ, chiến đấu hết sức mình…Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được 2 ngày “nước rút” đó. Chúng tôi đã cùng nhau đi đến những điểm thực tế của đề tài để lấy số liệu, để trải nghiệm, để các con được tận mắt chứng kiến những gì đang diễn ra, từ đó trăn trở xem đề tài của mình có thể thay đổi điều gì…Có những điểm thực tế thú vị, nhưng cũng có những điểm thực tế đầy mạo hiểm và thách thức, thầy trò tôi đều quyết định chinh phục, bởi khoa học cần gắn với thực tiễn và xuất phát từ thực tiễn, chúng tôi biết rõ điều đó.
Chúng tôi đã đi bên nhau như thế, đã cùng nhau sống trọn vẹn với đề tài của mình, những đứa con tinh thần của mình…
..19h…20h..21h…22h…23h30….đêm …
Đó là chuỗi thời gian chúng tôi ở lại trường cùng nhau cho tới khi các đề tài được hoàn thiện. Chúng tôi đã cống hiến tất cả thời gian, sức lực, trí tuệ, đặt vào đó niềm tin, hi vọng, nỗi khát khao…tất cả là khoa học và vì khoa học. Các con của chúng tôi tự thấy mình trưởng thành hơn khi biết chịu trách nhiệm về những việc làm của mình, biết yêu thương san sẻ công việc với nhau, nhóm này giúp nhóm khác, không nề hà.
Ngay lúc đó tôi chợt nhận ra, hóa ra tình yêu khoa học có thế kéo con ng ta lại gần nhau đến thế. Những thứ chúng tôi có trong tay không nhiều, những thứ không có mà cần thì chúng tôi phải tự tìm kiếm, thậm chí tự làm, tự sáng tạo. Nhưng không phải vì thế mà niềm tin của chúng tôi sụt giảm, ngược lại chúng tôi càng quyết tâm nắm tay nhau chặt hơn, vì chúng tôi là một đội luôn “LÀM VIỆC TẬN TÂM, NGHĨ ĐIỀU TỐT ĐẸP VÀ HẠNH PHÚC TỪNG NGÀY”.
Chúng tôi đang hạnh phúc với những gì chúng tôi đang làm, chúng tôi đang có – đó là tinh thần và tình yêu dành cho khoa học, niềm yêu thích say mê tìm tòi, khám phá, đặt nền tảng cho quá trình học tập và tư duy trải nghiệm sau này. Chúng tôi đang chờ mong những ngày nắng đẹp hơn nữa….và những đề tài của chúng tôi sẽ được đi xa hơn, bay cao hơn, chắp cho đôi cánh ước mơ của các con tôi…sớm thành hiện thực.