Ngày hôm nay và những ngày sau, mẹ sẽ không đi cùng con, từng bước một mẹ phải xa dần nơi con đang đến nhưng con hãy yên tâm rằng mẹ luôn bên cạnh con.
Gửi chàng trai của mẹ,
Ngày hôm nay mẹ thật xúc động, hôm nay là ngày khai giảng năm học, lại một năm học mới, một hành trình mới trên con đuờng khôn lớn của con.
Đêm trước ngày khai giảng, mẹ nhìn con háo hức, thấy vui lạ kỳ, con líu lô hỏi, “Mẹ ơi, mai khai giảng đúng không, mai có nhiều bạn mới phải ko mẹ?” Thì ra con trai rất háo hức, rất mong chờ!
Buổi sáng, con dạy sớm hơn mọi khi, háo hức chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Suốt dọc đường đến trường, ba mẹ nhìn nhau đầy bồi hồi còn con thì líu lo hỏi mẹ đủ điều. Nhìn ánh mắt ngây thơ của con, mẹ thầm mong sao con trai mẹ sẽ luôn vui vẻ và sẵn sàng hành trang vào đời đầy trong trẻo như thế.
Con bốn tuổi, vào mẫu giáo nhỡ, cái tuổi bắt đầu nhận thức đuợc xũng quanh, cái tuổi nhiều hiếu kỳ, đã bắt đầu biết đưa ra suy nghĩ. Ba mẹ đã gửi gắm con đến truờng Ban Mai, với mong muốn cùng nhà trường dậy con những bước đầu trưởng thành, mang suy nghĩ của nguời công dân mới, hiện đại, hòa nhập, tự tin. Những gửi gắm đó, ba mẹ hay nhà truờng, thầy cô giáo luôn luôn tâm niệm. Chàng trai của mẹ dù có chút lớn nhưng chắc con vẫn chưa hiểu, mẹ chợt bật cười nhìn khuôn mặt xinh xắn hay hỏi tại sao của con.
Xe bố dừng trước cổng truờng, con nắm chặt tay mẹ thầm thì: “Mẹ ơi, cô giáo mới của con chắc là hiền, mẹ nhỉ?”, “Học có khó không mẹ”… Mẹ nghiêm giọng “Phải nghiêm mới trị được con” con dường như ngẫm nghĩ “Con sẽ ngoan mà, cô nghiêm con cũng không sợ.” A không sợ mà trầm ngâm thế sao, con trai của mẹ thật đáng yêu.
Ngày khai giảng, trường ngập tràn cơ hoa, các bạn ai cũng đồng phục mới, cô vui vẻ đón con vào lớp, từng hàng từng hàng học sinh nối đuôi nhau vào hội trừờng, mẹ như thấy đuợc tuổi thơ, hai mươi, ba muơi năm trước của mẹ. Có bạn vui vẻ, có bạn nghịch ngợm, có bạn nép vào cô, có bạn ánh mắt hoang mang nhìn cha mẹ. Các con như cánh chim non, rồi một ngày sẽ bay cao, bay xa. Mẹ thấy xúc động làm sao.
Mẹ may mắn cùng con trải nghiệm từng chút một những cảm xúc đó và mẹ sẽ cố gắng duy trì niềm vui học tập trong con. Để con thấy rằng rời xa mái trường mầm non chưa hẳn là chấm dứt một thời vui chơi hồn nhiên, vô tư vô lo để bước vào một chặng đường mới cam go, gian nan hơn.
Mẹ muốn kiến thức sẽ không phải là gánh nặng mà con miễn cưỡng tiếp thu. Mẹ mong con học được nhiều hơn những kỹ năng cần thiết trong cuộc sống và cách làm người có ý nghĩa. Lớp học bán trú ít nhiều cũng đã dạy con tính tự lập và nề nếp trường lớp sẽ rèn cho con sự gọn gàng, ngăn nắp, tính lễ phép, lòng sẻ chia… Nhưng mẹ vẫn mong con sẽ thực hành những bài học ấy bằng sự tự nguyện, chủ động chứ không phải vì ánh mắt hay lời nhắc nhở của cô giáo!
Ngày hôm nay và những ngày sau, mẹ sẽ không đi cùng con, từng bước một mẹ phải xa dần nơi con đang đến nhưng con hãy yên tâm rằng mẹ luôn bên cạnh con.
Con trai mẹ, ngày hôm nay nhà mình đã vất vả rồi, chúng mình cùng đi ngủ để sớm mai thức giấc, một hành trình mới thực sự bắt đầu. Yêu con, chàng trai của mẹ!