Trường em đang học là trường Tiểu học Ban Mai, có màu xanh da trời và màu trắng tinh khiết. Trường có rất nhiều hàng cây xanh. Bên trong trường có tới gần 1000 học sinh. Em là Thùy Minh, lớp 2A6. Hãy cùng nghe em kể về tình cảm của mình đối với trường nhé.
Tình cảm em dành cho Ban Mai cũng như bao bạn học sinh khác.
Em yêu tất cả các cô giáo, thầy giáo và những người bạn thân mến của em. Em yêu nhất là cô Nhã. Cô đã dạy em bao điều thú vị. Em yêu cả cô Chuyên bán trú. Cô chăm sóc, dạy bảo chúng em rất ân cần. Còn các bạn trong lớp em, mỗi bạn có một đặc điểm và vóc dáng khác nhau. Nhưng em nhớ nhất là bạn Khánh Vân có giọng nói thỏ thẻ, dáng rất xinh, mái tóc ngắn và nụ cười tươi tắn. Bạn Ngọc Hà thì như một bông hồng đang nở, luôn chủ động trong công việc.
Em rất yêu trường em. Từ mái ấm Ban Mai, em đã bước được 2 năm trên con dường của mình, nhận được sự bao dung, chăm sóc tận tình của các cô.
THÙY MINH (2A6)
Năm nay đã là năm học cuối cấp, nhưng em vẫn luôn nhớ đến cô giáo dạy năm lớp 2 của em.
Cô tên là Linh. Cô có mái tóc dài óng ả, đôi mắt sáng ngời và đôi môi luôn mỉm cười với chúng em. Hàng ngày, cô thường giảng cho em nghe rất nhiều những bài học hay và bổ ích.
Em nhớ hôm đang cô đang làm việc ở phòng Ban Giám Hiệu cùng các thầy cô khác, gặp một em bé lớp Một bị ngã và khóc rất to. Cô liền tiến đến và hỏi: “Con có đau không, để cô đưa con xuống phòng y tế nhé?”. Em bé gật đầu đi cùng cô. Ít lâu sau, em bé đã được băng bó và đi về lớp.Xúc động trước tình cảm của cô, lớp em đã làm một bức tranh tặng cô.
Tình cảm này mãi gắn bó trong em. Cô là người mẹ thứ hai của em. Em sẽ phấn đấu học tập thật tốt để có thể trở thành một người tốt như cô.
VŨ MẠNH CƯỜNG (5A3)
CẢM ƠN CÔ
Khi em vào lớp Một
Thật bỡ ngỡ biết bao
Cô dắt em vào lớp
Với muôn vàn yêu thương
Cô dạy em tập viết
Chữ em đẹp, cô khen
Em viết sai, cô sửa
Chẳng bao giờ mắng em
Trăm điều hay cô dạy
Em vững bước đường đời
Trả bao giờ cho hết
Ơn dạy con nên người.
NGUYỄN THÀNH NAM (5A2)
Cô giáo em
Người ta thường hay nói
Cô giáo như mẹ hiền
Nhưng em thì lại thấy
Cô giáo là cô tiên
Cô cho em đạo đức
Cô cho em mùa xuân
Cô cho em tri thức
Và hạnh phúc trong ngần
Cô như có phép lạ
Xua mùa đông qua mau
Em hóa mặt trời nhỏ
Sưởi ấm một gia đình.
NGÔ TỐNG ANH THƯ (4A2)
TẶNG CÔ HIÊN
Cô giáo em. Tên là Hiên
Cô rất hiền. Xinh như tiên
Nụ cười cô. Thật hiền hậu
Ánh mắt cô. Sáng như trăng
Giọng của cô. Trong như suối
Mái tóc đen. Mượt như tơ
Cô ân cần. Chỉ bảo em
Cô như là. Người mẹ hiền
Dìu dắt em. Thành trò giỏi
Cô là người
Soi sáng cả
Cuộc đời em.
LÊ THỊ QUỲNH ANH (4A5)
CÔ CHO CON ĐÔI CÁNH
Tháng Mười một….
Mùa của đất trời đã vào đông
Lòng con man mác vô cùng…
Thầy cô ơi!
Từng lời giảng – từng ước mơ cất cánh
Bao bài học – bao nhớ, bao quên…
Mùa trời lạnh – mùa lòng cô ngọt ấm.
Những dòng sông lớn dần theo năm tháng
Người lái đò tuổi bạc thời gian
Chở khách sang sông
Chở khát vọng đến bến
Cho em một đôi cánh
Bay giữa bầu trời cao…
NGUYỄN HIỂU LAN (4A2)
Ngày đầu tiên
Ngày đầu tiên đi học
Con bỡ ngỡ tới trường
Trong lòng còn lo lắng
Với bài học đầu tiên
Mắt tròn xoe ngơ ngác
Nhìn bạn hiền thân thương
Như đàn chim sẻ nhỏ
Tung tăng nắng sân trường
Một tà áo trắng tinh
Tung bay trong nắng mới
Đôi mắt trìu mến gọi
Cô nắm nhẹ tay con
Lòng vui sướng lâng lâng
Con theo cô vào lớp
Nhớ ơn cô dìu dắt
Con hứa học chăm ngoan.
VŨ PHƯƠNG ANH (4A2)
Trong cuộc đời của mỗi con người, nếu cha mẹ là đấng sinh thành nuôi ta lớn khôn, thì thầy cô là người dạy cho ta những nét bút đầu tiên, bài học cuộc sống, và hơn cả là đạo làm người.
Đã hai năm trôi qua nhưng hình bóng cô ngày ấy vẫn luôn tồn tại trong tâm trí tôi với một lòng kính trọng nhất. Năm tôi học lớp 6, cô là giáo viên dạy Công nghệ và Vật lý. Cô nghiêm khắc lắm, nhưng tôi lại thấy được trong mắt cô sự quan tâm, lo lắng mỗi khi chúng tôi bị điểm kém hay nghỉ học vì bệnh. Môn Công nghệ, chúng tôi được thực hành làm các mon ăn như nộm bò khô, hay tỉa cà chua, hoa ớt… Lần đầu cầm dao, tôi gặp rất nhiều khó khăn, tỉa mãi vẫn không thành hình. Lúc ấy cô đã lại gần, cầm tay tôi, tận tình chỉ bảo. Dù khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng hình ảnh ấy đã in sâu vào trong tâm trí tôi. Bàn tay cô chạm vào tay tôi, làm tôi nhớ đến mẹ tôi ở nhà – người mẹ tần tảo sớm hôm nuôi tôi ăn học. Rồi trong những giờ Vật lý, nhìn dáng người cô nhỏ bé đứng trên bục giảng, tôi yêu và thương cô biết nhường nào.
Giờ đây tôi đã là học sinh lớp 8. Sau một khoảng nghỉ sinh em bé, cô đã đi làm trở lại. Vẫn dáng người nhỏ bé, ánh mắt và nụ cười thân thương ngày nào.Cô vui vẻ bước vào lớp, mang đến cho chúng tôi niềm hăng say trong học tập. Cô luôn khiến chúng tôi cảm phục, không chỉ bởi những bài giảng hấp dẫn mà còn bởi cách quan tâm chu đáo tới học sinh. Chẳng thế mà tôi từng ước thời gian ngừng trôi, để chúng tôi mãi là học sinh “bé nhỏ” của cô.
Còn một năm nữa thôi, chúng tôi sẽ rời xa mái trường Ban Mai này. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô mãi là người mẹ thứ hai của tôi, là một phần trong trái tim tôi với tất cả niềm yêu kính.
NGỌC LINH (8A2)
Đã qua 8 mùa 20/11 của chúng con dưới mái trường này… Và năm nay, là 20/11 cuối cùng của thời học sinh cấp 2 chúng con, trước ngưỡng cửa bước vào THPT.
Chúng con chỉ muốn nói rằng: Con cám ơn thầy cô, cám ơn gia đình Ban Mai rất nhiều. Nơi đây đã dìu dắt chúng con khôn lớn trưởng thành.
Mới ngày nào, chúng con còn là một mầm non mới nhú. Trong vòng tay thầy cô ươm mầm chăm sóc, chúng con đã vươn lên, thành những cây cao vững chắc.
Thầy cô đã chắp cho chúng con đôi cánh, đưa chúng con bay xa đến mục tiêu phía trước. Mỗi chiếc lông vũ là một kỷ niệm, bài học sâu sắc của các thầy cô với học trò chúng con.
Và con cũng muốn gửi lời tới mẹ con – một nhà giáo tận tụy lời tri ân sâu sắc.
Con cám ơn thầy cô và cha mẹ đã cho con đủ tự tin, vững bàn chân trên những nẻo đường dài…
PHƯƠNG LINH (9A1)
– Bài đăng trên Nội san Ban Mai tháng 11/2015
Theo dõi toàn bộ nội dung Nội san này tại: http://banmaischool.edu.vn/noi-san/tieu-hoc.html