Tuyển sinh Ban Mai

Cảm ơn cô giáo, người đã giúp con trở thành “niềm tự hào của mẹ”

(Thân mến tặng cô giáo Trần Thị Ngọc Mai, Giáo viên chủ nhiệm lớp 2A2)

Ấn tượng lần đầu gặp mặt, cô giáo của con thật trẻ, có gương mặt thật sáng, thật xinh và thật dịu dàng, đúng chất cô giáo lớp 1. Bởi mẹ cũng làm trong ngành giáo dục nên độ “soi” cũng “chẳng phải dạng vừa đâu”. Mẹ ấn tượng với thái độ chuyên nghiệp của cô trong việc tiếp xúc với phụ huynh: rất lịch sự, lắng nghe và chia sẻ một cách chân thành và đầy nhiệt huyết, luôn tươi cười trong suốt buổi nói chuyện. Cảm nhận đó làm mẹ yên tâm và bớt đi sự lo lắng khi lần đầu có con bước chân vào lớp 1.

Bố mẹ con dũng cảm lắm nhé, chẳng nghe lời dọa dẫm đầy “kinh nghiệm” của một số phụ huynh đi trước, rằng phải cho con học chữ trước, học đọc trước, học này học nọ trước, mà xác định và mong muốn con có một tuổi thơ đẹp và phù hợp với lứa tuổi, nên chỉ nghe lời khuyến cáo từ nhà trường và các cô giáo của con thôi. Con vào lớp 1, không biết đọc, cũng chẳng biết viết, vẫn chậm chạp, vẫn “mầm non” lắm. Nhưng không sao, việc dạy là của các cô giáo, bố mẹ sẽ đồng hành cùng cô và nhà trường trong việc giúp đỡ con học ở nhà, thế thôi! Bố mẹ cứ AQ nghĩ vậy. Môi trường giáo dục Ban Mai hài hòa giữa học tập và trải nghiệm, đề cao rèn luyện các kỹ năng sống hướng tới một nhân cách tốt, tự tin và trưởng thành, cộng với niềm tin vào cô giáo mới của con làm bố mẹ yên tâm với quyết định của mình.

Cùng với thời gian, bố mẹ ngày càng hài lòng với sự lựa chọn đó. Kết thúc kỳ 1, lớp 1, cô nhận xét con là một trong số các bạn tiến bộ nhất lớp, vì từ một “trang giấy trắng”, con cũng đã bắt nhịp cùng các bạn trong việc học đọc, học viết… Sự tiến bộ của con làm bố mẹ rất vui. Con kiên nhẫn làm hết các bài tập, tự soạn sách vở, biết “nhắc nhở” bố mẹ kiểm tra bài và ký vở dặn dò, giúp đỡ mẹ việc nhà vừa sức con. Con biết yêu thương, nhường nhịn em. Con yêu thiên nhiên, yêu các con vật nuôi trong nhà. Con đặt câu và viết đoạn văn rất tự nhiên và rất đáng yêu, như tính cách của con vậy. Con vẫn còn chậm, nhưng từng bước của con lại chắc chắn. Cứ từ từ con nhé, nền móng cần phải xây thật chắc chắn, mới có thể phát triển cao rộng mai sau. Con trai à, mẹ rất vui và tự hào về con!

“Từng nét chữ xinh xinh thẳng hàng. Ngòi bút viết theo tay nhịp nhàng. Điều hay ấy chúng em được biết chính cô dạy em thế!”. Đúng như lời bài hát đó, cô giáo con đã từng bước, từng bước giúp con đặt những viên gạch đầu tiên để xây nên nền tảng vững chắc cho tương lai con sau này.

Thấm thoắt, đã 3 học kỳ trôi qua. Mẹ chẳng phải người ưa thành tích, nhưng nhìn những điểm 10 tròn trịa của con, mẹ biết bên cạnh sự cố gắng của con là sự giúp đỡ, dạy dỗ của các thầy cô giáo đầy nhiệt huyết, truyền cho con biết bao kiến thức mới lạ để con được như hôm nay.

Cô giáo con tuyệt vời lắm, khi biết con mới bị cận thị, cô đã chia sẻ với mẹ trong vở dặn dò của con thế này:

“Cô Mai gửi mẹ Hà của anh Minh!
Em cảm ơn chị đã kịp thời chia sẻ và thông báo đến các cô về vấn đề của con, để các cô ở lớp có thể kịp thời hỗ trợ cho con! Em sẽ trao đổi lại với các cô bộ môn để các cô có thể tạo điều kiện cho con. Các cô luôn sẵn sàng giúp đỡ con nếu cần thiết ạ! Vậy nên, mẹ cứ yên tâm nhé! Em sẽ chú ý đến con hơn trong thời gian này. Nếu bác sĩ có nói con cần ngồi khoảng cách mắt đến bảng như thế nào thì mẹ cứ trao đổi với em nhé!”

Chỉ vài dòng trong vở dặn dò của con đó thôi, mà mẹ xúc động trước tấm lòng của cô lắm. Cô quan tâm đến các con như với chính con mình. Tình cảm chân thành của cô làm ấm lòng mẹ, làm mẹ yên tâm và hạnh phúc vô cùng.

Trong mẹ mỗi lần gặp gỡ, mẹ lại nhớ đến ca từ bài hát Ước mơ xanh: “Ước muốn ngày nào, ôm ấp trong tim, mai đây là cô giáo. Kìa đôi mắt tròn xoe, kìa đàn em thơ ngây, hôm nay em đứng đây trong niềm mơ ước lớn…”, rồi lại mỉm cười nghĩ bài hát này dường như được viết cho cô.

Mẹ luôn thấy ánh lên trong mắt sự rạng rỡ, niềm vui sướng, tự hào khi cô được đứng trên bục giảng giảng bài, khi xung quanh cô là bọn trẻ rộn rã tiếng cười, những bàn tay nhỏ xíu vươn ra đòi chạm bằng được vào tay cô. Tình yêu đó sẽ theo bọn trẻ đi mãi, đi mãi, để chúng có một tuổi thơ học đường tươi đẹp và trọn vẹn.

Cảm ơn cô rất nhiều! Chúc cô luôn rạng rỡ, hạnh phúc và mãi yêu nghề, mãi là người lái đò chở kiến thức truyền cho các thế hệ mai sau. Mẹ tự hào vì con trai mẹ được là học sinh của cô!

NGUYỄN HẢI HÀ
(PHHS Lê Anh Minh – 2A2)